Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

NHỮNG BÀI THƠ HAY


Victor Hugo
(Pháp, 1802 – 1885)

Thơ anh rời trang giấy
Thơ anh rời trang giấy
Bay đến đậu vườn em,
Nếu thơ anh có cánh,
Đôi cánh của con chim.
Thơ anh sẽ che chở
Ngôi nhà em bình yên,
Nếu thơ anh có cánh,
Đôi cánh của nàng tiên.
Thơ anh sẽ chung thủy
Bay theo em sớm chiều,
Nếu thơ anh có cánh,
Đôi cánh của tình yêu.

Ca khúc
Sao em còn tìm gặp anh
Khi không còn gì để nói?
Sao em mỉm cười hiền lành
Cho lòng anh thêm bối rối?
Em nắm tay anh làm gì
Khi chẳng còn điều thổ lộ?
Dạo chơi đâu đó, đang đi
Chìm trong giấc mơ cám dỗ.
Em muốn xa anh, vì sao
Bây giờ còn mong gặp gỡ?
Gặp em, không hiểu thế nào,
Anh thấy vừa vui, vừa sợ.

Henric Heine

(Đức, 1797 – 1856)
Anh không tin
Anh không tin trời cao,
Cả Thánh Kinh cũng vậy.
Anh chỉ tin mắt em,
Có bầu trời trong đấy.
Anh không tin chúa trời,
Cũng không tin Kinh Thánh,
Anh chỉ tin tim em,
Dù tim em giá lạnh.
Anh không tin quỉ thần,
Không sợ trời bắt tôi.
Anh chỉ tin mắt em,
Dù mắt em giả dối.

Tôi thích
Tôi thích bịt mắt nàng
Rồi hôn môi nhè nhẹ.
Nàng bắt nói nàng nghe
Vì sao tôi thích thế.
Suốt từ sáng đến chiều
Nàng hỏi tôi gay gắt:
“Vì sao khi hôn em,
Anh bắt em nhắm mắt?”
Tôi cũng chẳng biết tôi
Vì sao thích làm thế.
Tôi lại bịt mắt nàng,
Hôn lên môi nhè nhẹ.

Họ làm cuộc đời tôi
Họ làm cuộc đời tôi
Khổ đau hơn cái chết -
Một số bằng tình yêu,
Một số bằng thù ghét.
Họ đầu độc miếng ăn,
Họ làm tôi bực tức -
Người thì do vì yêu,
Người vì do căm tức.
Nhưng cô gái làm tôi
Buồn và đau hơn hết
Là cô không yêu tôi,
Và cũng không hề ghét.

Một chàng trai...
Một chàng trai đem lòng yêu cô gái,
Nhưng cô ta yêu người khác, và rồi
Người khác ấy lại yêu cô gái khác,
Để nàng buồn và thất vọng khôn nguôi.
Và sau đó, vì thất tình, cô gái
Không mảy may kén chọn, đã lấy chồng,
Thành bất hạnh, cả chàng trai cũng vậy,
Phải suốt đời đau khổ, phải chờ mong...
Câu chuyện trên khồng có gì mới lạ.
Bao đời nay thường vẫn thế. Có điều,
Nếu xẩy ra với chúng ta, ta sẽ
Biết thế nào là cái giá tình yêu!

Anh và em...
Anh và em không hẹn,
Cùng đi chuyến xe đêm.
Hai đứa cười vui vẻ -
Chỉ mình anh với em.
Sáng ra ta kinh ngạc
Thấy người khách thứ ba
Là Tình yêu lậu vé,
Lén vào ngồi bên ta!


Em hãy nói cho anh nghe
Em hãy nói cho anh nghe: Vì sao
Giữa mùa xuân mà hoa hồng đã héo,
Và trước anh, do nguyên cớ thế nào
Bông hoa tím cúi đầu buồn lạnh lẽo?
Em hãy nói: Vì sao chim họa mi
Hót buồn bã, làm tim anh nhức nhối?
Sao anh nghe như mục nát cái gì
Trong hơi thở của rừng xanh, đồng nội?
Em hãy nói: Sao suốt ngày mặt trời
Luôn giận dữ nhìn cánh đồng nhăn nhó?
Sao bóng đen luôn bao trùm khắp nơi,
Cả trái đất âm u như nấm mộ?
Anh đau buồn, anh thất vọng, ủ ê -
Hãy giải thích cho anh nghe điều ấy.
Và em yêu, em hãy nói anh nghe:
Sao em nỡ bỏ anh đi như vậy?

Nhà em có vũ hội
Nhà em có vũ hội,
Thắp đèn xanh, đèn vàng.
Anh nhìn lên cửa sổ
Thấy bóng em đi ngang.
Em không nhìn, không biết
Anh đang đứng trong đêm
Và càng không thể biết
Anh đang buồn vì em.
Vì tình yêu, lần nữa
Anh lại buồn đêm nay.
Tim xốn xang, chỉ tiếc
Em không biết điều này.

Em cứ lấy anh đi
Em cứ lấy anh đi,
Đời em anh sẽ cố
Không để thiếu thứ gì,
Không bao giờ em khổ.
Em cứ việc mắng anh,
Cứ trêu đùa, chọc tức.
Nhưng nếu chê thơ anh,
Anh bỏ em lập tức!
Alêcxây Tôlxtôi  (Nga, 1817-1875)
Maria, nhớ không?
Maria, nhớ không,
Nhớ ngôi nhà cổ kính,
Nhớ rầu rĩ hàng phong
Đứng bên hồ yên tĩnh?
Nhớ con đường cây xanh,
Khu vườn con hoang vắng,
Trong phòng, những bức tranh
Luôn nhìn ta im lặng?
Maria, nhớ không
Những chiều hè óng ả?
Những bãi cỏ, cánh đồng,
Những tiếng chuông thong thả?
Em còn nhớ sau làng
Dòng sông trôi nhè nhẹ,
Nhớ thảo nguyên rực vàng,
Những bông hoa nhỏ bé?
Và khu vườn, nơi ta
Lần đầu tiên gặp mặt?
Nhớ không, Maria,
Những ngày ta để mất?

Trong vũ hội...
Trong vũ hội, vô tình
Giữa đám người ồn ĩ
Anh gặp em - rất xinh
Và ít nhiều huyền bí.
Đôi mắt em u buồn,
Nhưng tiếng em thanh thót,
Trong như nước mưa tuôn,
Dịu dàng như chim hót.
Anh thích dáng người em,
Thích cái nhìn thân ái,
Và tiếng cười của em
Trong lòng anh ngân mãi.
Những đêm dài cô đơn
Anh thích nằm mệt mỏi,
Chiêm ngưỡng mắt em buồn
Nghe những lời em nói.
Rồi man mát trong lòng,
Anh thiếp đi, không rõ
Anh có yêu em không.
Nhưng hình như là có...

Ivan Xuricốp
(Nga, 1841-1880)
Đêm yên tĩnh
Đêm yên tĩnh, cả khu vườn ngập tối,
Hàng cây dương ngái ngủ đứng sau nhà.
Bên cửa sổ ta ngồi im không nói,
Mùa xuân về, không khí đượm mùi hoa
Sao nhấp nháy trên đầu như đang hát,
Từ trên cao, trăng chiếu dọi hiền từ,
Và chìm ngập trong ánh trăng xanh nhạt,
Em đang ngồi, mờ ảo giữa trầm tư.
Anh ngây ngất ngồi bên em lặng lẽ,
Ngắm nhìn em xinh đẹp giống thiên thần.
Mùi hoa chảy vào phòng ta nhè nhẹ
Như những dòng trăng sáng chảy bên chân.
Và nếu được, giữa lúc này thanh vắng,
Những điều anh mong ước quả không nhiều:
Anh chỉ muốn đời em trôi bình lặng
Không phải buồn và đau khổ vì yêu...

Ivan Bunin
(Nga, 1870-1953)
Cô đơn
Và bóng đêm, và mưa, và gió thổi.
Trên mặt gương nước lạnh đã bao lần
Tất cả chết trước khi mùa xuân tới,
Cả khu vườn cũng rụng lá chờ xuân.
Trong nhà nghỉ ngoại ô, xa thành phố,
Anh một mình, gió luồn qua cửa sổ.
Chiều hôm qua em tới thăm, tuy thế
Hình như em hơi gợn chút buồn rầu.
Và chập tối, anh thấy ta như thể
Là vợ chồng đang hạnh phúc cùng nhau.
Cũng chẳng sao, cho đến mùa hoa nở
Anh sẽ cố sống một mình không vợ...
Còn hôm nay, suốt cả ngày mây xám -
Vẫn là mây hôm trước - lại bay về.
Dấu chân em in trước hiên đen xạm,
Bị xóa nhòa vì nước ngập, lá che.
Thật đau nhói trong lòng anh là lúc
Ngồi một mình, ngắm sương giăng mờ đục.
Anh những muốn kêu thật to: "Quay lại!
Anh van em..." Nhưng phụ nữ thường tình
Khi không yêu, đâu còn nghe phải trái.
Anh chỉ còn là kẻ đáng coi khinh.
Thôi, đành chịu. Anh nhóm lò, sau đó...
Hay có lẽ cần nuôi con chó nhỏ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét