Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

THƠ HOÀNG LỘC


Tặng mùa khai giảng
alt

thời trung học, mùa em đi học
tôi đi theo cánh phượng sau cùng
đỏ trong lòng tôi màu hoa đỏ
và chút tình quá đỗi cô đơn

thời đi dạy, mùa em đi dạy
cửa lớp nào tôi cũng muốn qua
học trò em thương em, cô giáo
có tôi đây, gã học trò già

ôi thời nào, em cũng là em
cũng áo bay yểu điệu sân trường
có bóng tôi chìm sau bóng áo
một sáng nào gió biết lang thang

tôi đi xa, mỗi mùa khai giảng
vẫn vang tiếng trống ở trong lòng
cứ y nguyên màu môi phượng đỏ
và mối tình vĩnh viễn cô đơn....
9-2011

Ngày trở lại Hội An

ngaytrolaihoian.jpg
khi anh về trời phố cũ lên sương
đôi chút lạnh đôi chút sầu tháng chạp
vừa đủ mỏi đôi chân thằng lãng bạt
anh nghiêng vai ngó lại cuộc đời mình
áo bụi mù và tóc gió phai xanh
tay vẫn ngắn để trăm lần thua thiệt
phố thì nhỏ anh còn qua chưa hết
lại hoài công đi bắt mộng bên trời
khi nhớ ra mình đã tuổi ba mươi
ba mươi tuổi sao cứ hoài lỡ vận?

khi anh về buồn hơn loài mây trắng
nghĩ người xưa phú quí mới hồi hương
chuyện công danh như muối xát trong hồn
chưa áo gấm nên hoài hoài viễn xứ
anh sợ qua nhà từng bằng hữu cũ
sợ qua đường gặp những dáng tình xưa
kỷ niệm thì xa, xa quá - mơ ho
chằng lẽ nhắc để làm nên yêu dấu? 
khi anh về bé vừa lên mười sáu
rất dịu dàng nhưng rất lạ đời anh
khi đưa tay gõ vội trái tim mình
nghe sai lỡ như một lần dâu bể
anh đã già rồi hồn khô ý trễ
tương lai mù trên mấy ngọn sầu đông
yêu vô vàn cũng rớt giọt tình không!
khi anh về bất ngờ anh biết khóc
qua hiên nhà người, bé vào lớp học
bé đâu hay thành phố đó lên sương
là khi anh cúi xuống một đời buồn ...
1972

Chôn chung một hố

alt
 
em yêu chồng người  rất là dễ chết
tôi yêu vợ người cũng chết như không
đừng nói với tôi tình yêu thứ thiệt
là thứ tình yêu đau đớn và buồn

đã biết lắm điều không nên không phải
mà vẫn làm điều không phải không nên
chỉ có bàn tay đất trời đưa đẩy
mới dắt được người tới chốn oan khiên ?

em khổ trần thân với thằng có vợ
tôi cũng hụt hơi vì đứa có chồng
chẳng lẽ vái trời cho người li dị
nhà người tan hoang mà ta ăn mừng ?

ôi chữ tình kia khôn lường rắc rối
tôi muốn bỏ đời xuống hố cho xong

em có bỏ đời - chết - nhớ chôn chung...
10-6-2011


Đừng đọc thơ, ru

http://eva.vn/upload/news/2009-12-01/1259629879-vi-sao-anh-xao-long-3.jpg
đừng đọc thơ anh, ru thằng cháu ngủ
ngoài trời mưa bay lòng em mưa bay
câu thơ lạc vần tình anh trắc trở
ông nội nó nghe lại sẽ nhíu mày

yêu đứa có chồng khác gì tự sát
biết chết cận kề vẫn phải cứ yêu
may nhờ ơn em mà anh chưa chết
đất thẳm trời dày cũng chẳng bao nhiêu

chỉ lo câu thơ vào lòng trẻ nít
thằng cu lớn khôn, lòng còn câu thơ
để có một ngày cháu em phát giác :
ôi, ông nội ơi - bà nội có bồ !
26-6-2011

KHI TÌNH NGOÀI NĂM MƯƠI


Bạn bè anh ai cũng từng biết yêu
Ở tuổi ngoài năm mươi – tình không giả nữa
Ví cái rủi còn theo hoài mỗi đứa
Là lỗi đời – không phải lỗi tình đâu !
Phiền hà làm chi tình trước tình sau
Thêm buốt giá nhiều ngăn lòng kỷ niệm
Bạn bè anh, tình yêu đang lứa chín
Từng cây riêng – riêng mỗi sớm mai đời
Anh cúi đầu : cũng ở ngoài năm mươi
Và rất dĩ nhiên : tình không thể giả
(khi tự viết không còn sai chính tả
yêu câu văn là chính thức yêu mình)
Có lẽ nào anh lại tiếc cho anh
Về thuở trai tơ tỏ tình như bỡn
Để ngoài năm mươi ý lời đã sẵn
Chực tuôn trào mà cứ nghẹn trên môi
Chắc thuở trai tơ chín bỏ làm mười
Cũng bình thường thôi tình còn tình mất
Bởi cầu thủ với thời đang sung sức
Đường bóng đầu – đá trật – có đường sau ?
Ngoài năm mươi tình gửi sợ lòng đau
Ưa cái chắc nên cứ ngờ em ạ
Tình lỡ bề nào – như viết sai chính tả
Đã khổ mình còn khổ cả câu văn!


1 nhận xét: