Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011


KHI TÌNH NGOÀI NĂM MƯƠI

Hoàng Lộc
Bạn bè anh ai cũng từng biết yêu
Ở tuổi ngoài năm mươi – tình không giả nữa
Ví cái rủi còn theo hoài mỗi đứa
Là lỗi đời – không phải lỗi tình đâu !
Phiền hà làm chi tình trước tình sau
Thêm buốt giá nhiều ngăn lòng kỷ niệm
Bạn bè anh, tình yêu đang lứa chín
Từng cây riêng – riêng mỗi sớm mai đời
Anh cúi đầu : cũng ở ngoài năm mươi
Và rất dĩ nhiên : tình không thể giả
(khi tự viết không còn sai chính tả
yêu câu văn là chính thức yêu mình)
Có lẽ nào anh lại tiếc cho anh
Về thuở trai tơ tỏ tình như bỡn
Để ngoài năm mươi ý lời đã sẵn
Chực tuôn trào mà cứ nghẹn trên môi
Chắc thuở trai tơ chín bỏ làm mười
Cũng bình thường thôi tình còn tình mất
Bởi cầu thủ với thời đang sung sức
Đường bóng đầu – đá trật – có đường sau ?
Ngoài năm mươi tình gửi sợ lòng đau
Ưa cái chắc nên cứ ngờ em ạ
Tình lỡ bề nào – như viết sai chính tả
Đã khổ mình còn khổ cả câu văn!

Bài thơ "KHI TÌNH NGOÀI NĂM MƯƠI" của HOÀNG LỘC, là một bài thơ đầy ắp nỗi niềm và cũng là một chuyện tình thú vị của lứa tuổi ngoài năm mươi... Tất nhiên ai cũng hiểu, tình yêu không có tuổi... Tình yêu, dù ở tuổi nào, muôn kiếp muôn đời vẫn là hạnh phúc và đau khổ, cay đắng và ngọt ngào, thiên đường và địa ngục...
Trong cuộc sống! Dù con đường đến với TY của mỗi người khác nhau, nhưng để có được TY đích thực, cần có sự rung cảm tinh tế và cảm xúc chân thành...
Cái giây phút mà mỗi người có được trong tim mình một cảm giác kì lạ mang tên TY và cảm nhận được chiều sâu, sự lung linh, ngất ngây của nó thì chính lúc ấy ta sẽ nhận ra rằng thế giới xung quanh mình đã đổi thay...
Như câu châm ngôn của Amy Vowell: “Dù là thiên đường cũng chẳng là gì, nếu như nơi đó không có chỗ cho trái tim ngự trị”./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét